Nếm mùi vị của tần số năng lượng cao.

Tôi nói với một người bạn rằng, nếu muốn nâng cao tần số năng lượng thì phải một đôi lần được nếm cái tần số cao đó. Bạn phải biết được mùi vị của nó, có thể cảm nhận được nó, bạn mới hướng đến nó một cách thật mạnh mẽ và mãnh liệt. Nếm được mùi vị của tần số năng lượng cao chính là động lực để bước tiếp hành trình vô định tưởng như không có hồi kết. Cũng chính là để đạt được trái ngọt trong những phút giây bất ngờ nhất.

Trước đây khi mới biết đến thiền, tôi không nhắm mắt nổi 3 phút. Thật sự như thế, ngồi và nhắm mắt 3 phút nó cứ như là một cực hình. Và các bạn biết không, rất nhiều người gặp vấn đề như thế, vì năng lượng của họ quá thấp, quá rối loạn, không “định” nổi một phút giây nào, họ cuống cuồng xoay vần với cuộc sống mà họ không hề nhận ra chính mình đang như thế. 

Vậy mà khi tim như vỡ ra, cảm xúc ngoài ngưỡng chịu đựng, không biết vì sao mình lại không nhắm mắt nổi mấy phút, tôi đã đi tìm nguyên nhân, tôi ngẫu nhiên gặp một cụ ông ngồi thiền bên bờ biển và tôi sà vào hỏi ông làm sao để thiền được. Ông giới thiệu tôi đến một trung tâm và tôi đã tham gia một khóa thiền thuộc kiểu ép thiền. Thiền liên tục 7 buổi, mỗi buổi 2 tiếng, chỉ vì một sự tự thách thức bản thân mà tôi đã duy trì được 7 ngày, trong khi bạn bè tôi rủ học chung thì bỏ cả. Sự thách thức đó là một câu tự hỏi, “ Mây à, mày có rất nhiều ước mơ muốn thực hiện, rất nhiều điều to tát hơn muốn làm với cuộc sống phía trước, vậy mà chỉ ngồi yên mấy tiếng mày còn không chịu được, thì về sau làm gì được cho đời?” Vậy là tôi cắn răng tiếp tục với hành trình đó, sau khóa thiền ngắn ấy thì tôi duy trì được việc tự thiền tại nhà hoặc bất kỳ nơi nào tôi đến. 

Tôi đạp xe xuyên Việt cùng đoàn 130 người từ Đà Nẵng vào Sài Gòn, và trong hành trình 1 tháng ấy tôi đã ngồi thiền vào buổi trưa 30 phút thay vì ngủ trưa, và buổi tối 30 phút trước khi đi ngủ. Và bạn biết không, tôi đã được nếm giá trị của thiền ngay trong chuyến đi ấy. Vì là hành trình đi cùng đoàn đội, nên giờ giấc rất sát sao. Trưa tôi không ngủ để thiền, tối thì tôi chờ mọi người sắp ngủ để bớt ồn mới thiền được, sáng 5h đã thức giấc, tối 11h30 mới đi ngủ. Thành ra mỗi ngày tôi chỉ ngủ có 5 tiếng rưỡi.

Đoàn của chúng tôi đi làm tình nguyện, toàn sinh viên nên khá nghèo. Tôi đi 1 tháng mà nộp có 2 triệu tiền ăn, trong khi còn trích ra để mua quà tặng những hoàn cảnh khó khăn mỗi tỉnh thành nơi chúng tôi đến. Vì vậy chế độ ăn rất là đơn giản, dinh dưỡng không bằng với bình thường bữa ăn sinh viên của tôi. Ấy thế mà sức khỏe của tôi vẫn dẻo dai, vẫn đạp xe hàng tiếng đồng hồ dưới nắng mùa hè miền Trung chói chang. Trong khi trước đó tôi là đứa lười tập thể dục, ít vận động. Tất cả là nhờ năng lượng vũ trụ đến từ hoạt động thiền đã bổ trợ cho tôi.

Tôi còn nhớ một trải nghiệm, đoàn chúng tôi đạp xe trong chiều nắng oi bức, bỗng có cơn mưa bất chợt, và cả đoàn đạp xe mấy tiếng dưới mưa. Sau hôm đó, cả đoàn ai cũng ốm cảm, sang ban y tế xin thuốc uống mấy ngày mới đỡ, kể cả là những bạn nam rất khỏe mạnh.  Riêng tôi thì sau khi đến được nơi tập kết, tôi đã dành 2 tiếng ngồi thiền để đẩy trược khí ra. Lúc đó tôi còn cảm thấy đầu mình nóng lên, hơi bốc lên như là phim chưởng cổ trang ấy. Và lập tức cơ thể tôi hồi phục năng lượng ngay, không hề thấy cơn ớn lạnh hay cảm giác sắp bệnh như lúc vừa mới xuống xe.

Chính những trải nghiệm đáng giá này, đã giúp neo năng lượng, mục tiêu, niềm tin tưởng, khiến tôi tiếp tục duy trì thiền định liên tục mỗi ngày trong vòng 2,5 năm.

Ngoài những phút giây xuất thần trong tháng đầu thiền, thì mấy năm sau đó thiền nó chán như là hít không khí vậy đó, vì chẳng còn trải nghiệm gì nổi bật nữa. Nhưng mọi thứ vẫn âm thầm được vận hành ở bên trong, tôi vẫn giữ nguyên niềm tin yêu với thiền. Và trái ngọt đã đến sau đó 5 năm, tôi đạt được những giá trị vượt bậc, mà để làm nó thì đơn giản đến mức khó khăn, đó là ngồi thiền đều đặn mỗi ngày. Hoặc thêm các hoạt động thở khí công và rèn luyện khác mà bây giờ tôi đang duy trì. Vậy là tôi được nếm trạng thái tuyệt vời của thiền nên tôi quyết tâm được nhiều năm theo đuổi và duy trì nó.

Cái cơ duyên tôi đến với chữa lành, nó rất ngẫu nhiên, qua lời giới thiệu của một chị trong hội thiền mà tôi kết nối trên mạng. Tôi đến lớp của người thầy mà trước đó tôi còn chẳng quan tâm người ấy là ai.  Tôi không dò tìm thông tin về thầy, tôi đưa ra lựa chọn chỉ bằng một câu tự hỏi với chính mình “ mày có muốn đến cái lớp này không?”. Và trái tim tôi nói có, vậy là tôi đăng kí tham gia.

Ngay buổi học đầu tiên, tôi đã gặp may mắn, may mắn đó chính là trong khoảnh khắc niệm âm Om với hội trường gần cả trăm người, tôi đã chạm được âm thanh mà lúc đó tôi nghĩ rằng nó là khúc nhạc của thiên đường, tiếng hát của thiên thần, một cảm giác tràn đầy yêu thương và ấm áp chưa từng có bao phủ lấy toàn thân tôi.

Bạn có từng chạm đến cái cảm giác, giữa hội trường cả trăm người mà bạn chẳng cảm thấy ai cả chưa? Rõ là mọi người đều chỉ niệm âm Om, nhưng bạn lại không còn nghe thấy tiếng ai niệm nữa. Mà âm thanh nghe được là một bản nhạc, nó đặc biệt đến mức bản hoà tấu hay nhất thế giới mà tôi từng tìm thông tin chỉ hay bằng một nữa của giai điệu ấy thôi. Còn bây giờ thì tôi đã đủ hiểu biết để có thể gọi tên trải nghiệm đó, tôi gọi nó là trạng thái khi trái tim tôi được chạm đến tần số 500- 600, yêu thương và bình an. Chỉ một khoảnh khắc vài phút giây thôi nhưng nó giúp tôi nhận ra tôi cần tìm kiếm điều gì, nó trở thành ngọn hải đăng soi tiếp chặng đường tôi đi.

Tại sao tôi lại ví von rằng cái chạm ấy trở thành ngọn đèn soi sáng ở đích đến, và lúc ấy nó le lói trong bóng đêm của linh hồn tôi? Tại vì bây giờ thời gian tôi được sống trong tần số ấy đã rất nhiều rồi. Nó không phải là khoảnh khắc ngàn ngày có một nữa, không phải là tia sáng lẻ loi nữa. Mà nó hiện diện rất nhiều trong thời gian sống của tôi sau 6 năm nỗ lực tôi luyện thân tâm, hàn gắn chữa lành và nâng cao tần số năng lượng.

Khoảnh khắc đầu tiên tôi được chạm tới tần số 500, là lúc mà tần số thực của tôi nó rất thấp, dưới 310, chưa bao giờ tôi cảm nhận được yêu thương đủ đầy là gì, thù hận thường trực trong tâm.

Từ hồi còn bé tí, tôi đã luôn thấy thiếu, luôn thấy không đủ ấm áp và yêu thương. Không phải vì người thân không yêu tôi, mà vì rung động thấp thì tự nhiên cảm xúc sẽ luôn luôn thiếu hụt như thế. Tôi còn thường xuyên đau ốm đủ thứ bệnh lặt vặt, đi bác sĩ hoài.

Còn bây giờ, tần số 500 đã xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của tôi, nó không chiếm quá nhiều thời gian, nhưng quá đủ để tôi thấy cuộc sống là một thiên đường xứng đáng trải nghiệm. Sức khỏe so với hồi bé thì lại khác biệt hoàn toàn. Tôi có thể tự điều chỉnh năng lượng, thích ứng với mọi loại thời tiết và biến đổi không khí, nhiệt độ. 

Trước đây bị ốm tôi cứ nghĩ do biến đổi thời tiết. Bây giờ bị ốm tôi có thể biết được cái ốm đó đến từ đâu, dòng năng lượng nào đang ảnh hưởng, cần làm gì để giải quyết.

Thiền hay chữa lành mang đến cực nhiều giá trị, nhưng chắc chỉ những người may mắn được nếm vị của trái ngọt trong một khoảnh khắc nào đó, mới trở nên kiên định dấn thân không từ bỏ, không tiếc chi tiền cho nó như tôi. Còn nhiều người, nghe khuyên thì nghe thế thôi, mấy ai đủ tin tưởng để duy trì và nỗ lực. Bởi hành trình ấy vô định như là Colombia đánh thuyền ra biển lớn mà không biết mặt mũi Châu Mỹ nó ra sao vậy. Nên mỗi khi nghe một vài học viên hoặc bạn bè nói rằng tôi không thiền được, tôi không duy trì được, tôi không thấy chữa lành có hiệu quả gì sau vài lần hoặc thời gian ngắn trải nghiệm.

Thì khi đó Mây cũng chỉ biết cảm thông thôi chứ biết nói gì bây giờ.  Người có được nếm những điều tôi đã trải đâu, làm sao mà có niềm tin mãnh liệt như tôi, làm sao có ý thức kiên định duy trì cho một điều không thấy trước kết quả như thế.

Tất nhiên cũng có một số bạn khác thì sau khi tham gia thiền đã kiên trì được vài năm, và đang trong hành trình chuyển hoá năng lượng, hiệu quả tuyệt vời.

Viết ra chút chia sẻ không phải để cổ vũ mọi người thiền hay chữa lành. Bởi vì như Mây đã nói ở trên, Mây là người may mắn nếm được vị ngọt của tần số năng lượng cao nên Mây mới kiên định đến thế. Còn ở hoàn cảnh của người khác chắc gì trải nghiệm vậy đâu nên càng thuyết phục lại càng dở hơi.

Chỉ mong những ai hữu duyên với thiền, với chữa lành, đã từng nếm được vị ngọt giống Mây, cũng đang rất nỗ lực trên hành trình mênh mông ấy, tìm được thêm chút dũng khí và sức mạnh để đi tiếp về phía trước.

Chia sẻ bài viết