Dân tộc Việt là một trong số những dân tộc cổ đại nhất trên Thế Giới, với nền văn hóa truyền thừa cực kì lâu đời. Và nó thể hiện ngay trong cách mà người Việt dùng ngôn từ vô cùng sâu sắc, ý nghĩa. Người Việt thường hay nói câu: “không biết nó là con người hay là con ngợm nữa. Sống sao mà sống thế được”.
“ Con Ngợm” Ý chỉ những người nghiện ngập, rượu, thuốc, cờ bạc, gái gú, ham ăn lười làm, ở bẩn thỉu bừa bộn, ăn mặc xấu xí luộm thuộm, điên điên khùng khùng dễ gây gổ chửi bới lung tung. Người Việt xưa không so sánh con người với động vật, không so sánh kiểu giờ mày muốn làm con người hay làm con vật. Người Việt nói giờ muốn làm người hay làm ngợm, người ngợm!
Bởi vì con vật trời tối nó đi ngủ, trời sáng nó kiếm ăn, nó không nghiện thuốc, cũng không nghiện rượu, nó sống vô cùng thuận tự nhiên và lành mạnh, nó sống đúng bổn phận của nó khi sinh ra trên cõi đời này. Còn con người mà mất dần tính người, không còn ý chí để sống còn, để mưu cầu hạnh phúc, sống nửa người nửa quỷ/ ma, người ta gọi là con ngợm.
Về bản chất tâm linh, “con ngợm” là con người đã mất đi phần lớn hồn và vía. Vì mất hồn mất vía nên sinh lực sống của họ rất yếu, tinh thần suy kiệt, dễ bị nghiện ngập, đánh mất bản tính con người, đánh mất sức khỏe, đánh mất bản thân, chìm đắm trong nguồn năng lượng tiêu cực của thế gian, tham sân si mạn nghi và dễ dàng bị thao túng.
Về mặt tâm lý, những người bị trầm cảm, bị rối loạn tâm thần, tâm lý yếu ớt, thường có biểu lộ sống tiêu cực, bê tha, bỏ bê bản thân, nghiện ngập một thứ gì đó không bỏ được sẽ chính là kiểu người sống như con ngợm mà dân gian xưa đã mô tả. Ngoài ra “con ngợm” có nhiều người nhiều nơi dùng để mô tả con bù nhìn, con người rơm, ở trên cánh đồng.
Trong bộ bài tarot thì con ngợm chính là hình ảnh con người đang bị giật dây, giam cầm bởi thế lực quỷ dữ như là một con rối. Vì vậy những người đang bị thao túng tư tưởng để sống vì mục đích cuộc đời của người khác, cũng là một dạng ngợm tiềm năng, khi bị mất chỗ dựa niềm tin hoặc tụt năng lượng sẽ rơi vào khủng hoảng tinh thần, bay mất hồn vía và hoàn toàn trở thành ngợm.
Bản thân tôi đã từng trải qua cảm giác là con ngợm này và tôi học được/ hiểu thêm được quá nhiều thứ về mặt tinh thần của con người. Lúc là con ngợm, tôi sống bê tha lê lết, nhà cửa không dọn, việc không muốn làm, luôn trễ nải, thất hẹn, nghiện đồ ngọt, nghiện thực phẩm bẩn, người mập lên trông thấy, da dẻ xấu đi, cơ thể mệt mỏi, bệnh tật, dễ bị rối loạn cảm xúc, lo lắng bức xúc tức giận. Đi ngủ rất trễ và dậy cũng rất trễ rối loạn sinh học, tôi không cảm nhận được giá trị tồn tại của mình, tôi cảm thấy trống rỗng và vô nghĩa với cuộc sống này, không cảm giác được niềm vui, không biết sống để làm gì?
Lúc hoàn lại được thành con người, tôi giữ ngôi nhà của mình luôn sạch sẽ gọn gàng thơm tho, tôi chủ động làm việc học tập và cống hiến, tôi chăm chút bản thân, sức khỏe, chăm tập thể dục thể thao, tôi vui vẻ hoạt bát lạc quan, luôn có tinh thần cầu tiến và có mục tiêu cuộc sống rõ ràng.
Vậy tại sao chúng ta trở thành ngợm, làm sao để từ ngợm lại hoàn hồn trở thành người?
Những hiểu biết này phải mô tả thế nào đây? Chắc phải thành một tuyển tập mới nói rõ được hết tiến trình bắt đầu biến thành ngợm và cách chuyển hóa để trở lại thành người quá.
Thật không dễ gì để xâu chuỗi trải nghiệm thành nội dung có thể truyền đạt dễ hiểu cho người khác nhỉ?
Nhưng tôi vẫn chia sẻ mỗi khi có sự thôi thúc nhé.
Cảm ơn sự lắng nghe của mọi người.