Hành trình bộ Gậy: Seven of Wands – Khi bản ngã dựng ranh giới để bảo vệ những gì đã hình thành, ý thức tách rời đám đông

Lại là bầu trời xanh lam quen thuộc (lớp màng của lý trí, phán đoán và các khái niệm trừu tượng) vẫn đang bao phủ hành trình trung kỳ của bộ Gậy. Nhưng giờ đây mặt đất đã thay đổi, không còn ánh đỏ rực rỡ hay sắc vàng ấm áp như ở những lá bài trước. Mặt đất trong lá Seven of Wands là một dải xanh mát của cỏ cây và những khoảng xám lạnh lẽo của đá. Sắc màu của Lửa dường như đã biến mất giữa không gian hoặc đã được chuyển hóa thành hình tướng, thành quả trải nghiệm, kinh nghiệm, lãnh thổ, vật chất sở hữu.
Một người đàn ông mặc áo màu xanh lá (màu của trải nghiệm, của xúc cảm, của hành trình đã bén rễ) đang đứng một mình. Quần nâu, giày đỏ, ống tay áo vàng, tất cả đều gợi nhắc về mạch nối từ các lá trước đó nhưng sắc độ đã trầm hơn như thể được phủ lên bởi bụi đường và dấu tích của thử thách. Anh cầm một cây gậy bằng cả hai tay, giơ lên trong tư thế phòng thủ và ánh mắt đối diện với một hàng rào những đầu gậy khác đang chĩa về phía anh. Những cây gậy này không có người cầm, không có gương mặt, không có hình hài rõ rệt và chúng chỉ lấp ló như thể xuất hiện từ chính nỗi lo âu của anh, như thể phản ánh những mối đe dọa mà anh tin rằng đang tồn tại.
Nếu ở lá 5 Gậy, cái tôi cá nhân còn mâu thuẫn và tranh đấu để khẳng định chính mình giữa đám đông. Ở lá 6 Gậy cái tôi ấy đã hòa nhập vào tập thể, được tôn vinh và dẫn dắt bởi một dòng chảy chung. Thì đến Seven of Wands, hành trình lại chuyển hướng: cá nhân tách ra một lần nữa và lần này không phải để tranh giành mà để bảo vệ. Bảo vệ những gì đã đạt được, bảo vệ vùng đất tâm linh mà bản thân đã khai mở, bảo vệ cả một quan điểm một lối sống, một ranh giới. Đây là lá bài của hành vi thiết lập biên giới nội tâm, người đàn ông đứng đó không phải để tấn công, mà để giữ vững.
Sự hiện diện của màu xanh lá trên áo anh và bao trùm cả nền đất xung quanh cho thấy rằng năng lượng Lửa tinh thần đã hoàn toàn chuyển hóa thành thực tại vật lý. Những thành quả, giá trị và niềm tin đã không còn là ý tưởng. Chúng đã trở thành hình hài trở thành “tài sản nội giới”, và đương nhiên khi có sở hữu thì sẽ có ranh giới. Khi có lãnh thổ thì sẽ có tâm lý phòng thủ.
Sự tách rời ở lá 5 gậy là tách rời khỏi Ý chí Thượng Thiên thì sự tách rời ở lá 7 gậy là tách rời khỏi ý chí đám đông. Chuyển hóa này càng làm con người rời xa sự nuôi dưỡng của Lửa thiêng. Vậy nên từ lá 6 Gậy trở đi màu sắc các cây gậy nhạt dần. Chúng không còn là sắc đỏ tươi sống động như ban đầu mà chuyển sang nâu đỏ (màu của gỗ cũ, của máu đã khô). Một cách biểu tượng điều này cho thấy nguồn lực nguyên sơ ban đầu, ngọn lửa được ban tặng đã không còn ở trạng thái tinh khiết, mà đang được tiêu hao dần bởi thực tại, bởi hành trình, bởi thời gian.
Seven of Wands cũng là một biểu tượng cho sự tự vực dậy, cho nỗ lực nội tâm mạnh mẽ mà một người dành ra để giữ vững hướng đi đã chọn bất chấp áp lực từ bên ngoài. Đó là khoảnh khắc mà ai cũng phải đối diện một lần trong đời khi không còn tiếng cổ vũ, không còn ánh hào quang, không còn sự đồng thuận mà chỉ còn lại một mình ta, và điều gì đó bên trong ta thì thầm: “Đừng bỏ cuộc”.
Tuy nhiên, lá bài cũng đặt ra một câu hỏi sâu sắc: “Liệu điều ta đang bảo vệ còn thật sự phù hợp với ta bây giờ?” Nhiều khi, ta kiên trì giữ lấy một giá trị chỉ vì từng mất nhiều công sức để tạo ra nó chứ không phải vì nó vẫn còn phù hợp với tần số hiện tại của linh hồn ta. Nhiều khi, ta dựng ranh giới không vì cần thiết mà vì sợ hãi. Và chính sự sợ hãi ấy lại khiến ta cô lập khỏi dòng chảy cuộc sống đang không ngừng chuyển động.
Ở chiều ngược, lá bài có thể là dấu hiệu của việc buông xuôi quá sớm, thiếu lập trường, hoặc không đủ kiên nhẫn để đi đến cùng. Đó là khi ta đánh mất năng lượng vì không xác định rõ điều gì cần giữ, điều gì nên buông. Đó cũng có thể là sự mất ranh giới trong các mối quan hệ – khi ta không biết đâu là “của mình”, đâu là “của người” và để năng lượng bị rút cạn bởi những tương tác thiếu phân định.
Seven of Wands là lời mời quay về chính mình, và đặt ra một cam kết mới:
Ta đang bảo vệ điều gì? Và liệu điều đó còn thật sự xứng đáng với năng lượng sống mà ta đang dành ra không?
Chia sẻ bài viết