King of Wands: Cấp độ ý thức 400 – Khi linh hồn thôi kiểm soát và thuận theo dòng chảy của sự sống.

 
Sau khi trải nghiệm qua các cấp độ của năng lượng Lửa từ khởi phát, mở rộng, gắn kết, phân tách, đến nghệ thuật quản trị hay tính kiểm soát. King of Wands là biểu tượng của linh hồn đã đi hết một vòng hành trình trong yếu tố Lửa, và bắt đầu hòa tan vào tự nhiên, không còn tách rời cái tổng thể bởi nhận thức bị giới hạn và rào cản của cái tôi nữa.
 
Người đàn ông trong lá bài có mái tóc đỏ rực – màu của ngọn lửa sống động, đầu đội vương miện vàng, cổ đeo vòng vàng, mặc chiếc áo choàng màu vàng với hoa văn dày đặc hình tắc kè sa mạc đang tự cắn đuôi hoặc đang giao phối.
Tắc kè tự cắn đuôi gợi đến hình ảnh Ouroboros – vòng tròn vô tận của sinh tử, bắt đầu và kết thúc trong một thể thống nhất, là sự tái sinh luân hồi muôn nghìn kiếp. Vậy nên tấm áo choàng như một bản kí sự bao kiếp luân hồi của King of Wands khi ở trên Trái Đất, ở trạng thái xuôi theo dòng ông đã nhận ra bản chất sự hiện diện của mình sau tất cả các kiếp sống ấy.
Hình ảnh hai con tắc kè giao phối đại diện cho hoạt động tạo ra sinh khí trên trái đất – giao phối và sinh sản khiến cho vòng tuần hoàn luân hồi tiếp nối bất diệt. Và ở bình diện sâu hơn, nó là hình ảnh của những tương tác nhân quả giữa các linh hồn – nơi mỗi lần chạm nhau, yêu nhau, hận nhau, tha thứ nhau, đều tạo ra một lý do để tái sinh, để quay lại tiếp tục hành trình dở dang.
 
Mặt trong áo choàng màu vàng lại có màu nâu đất, một hình ảnh khẳng định rõ ràng việc nối đất hay sống chân thật, tự tin, thực tế, luôn giữ kết nối với mẹ thiên nhiên là gốc rễ của thịnh vượng. Nhiều người tin rằng hai mặt đồng xu là sự đối lập, hai mặt ngày đêm là sự trái ngược của nhị nguyên, nhưng chiếc áo choàng che chở người đàn ông lại cho thấy hai mặt trong nhị nguyên là sự bổ trợ cho nhau, là sự chuyển hóa và hợp nhất ở trong một chủ thể, chứ không hề có sự đối lập nào ở đây. Giữa việc sống nối đất hòa hợp với đất trời và sự thăng hoa thịnh vượng là không hề tách biệt.
 
Phần cổ áo choàng được phủ một vành vải màu xanh lá có hình bánh răng cưa, như một lời khẳng định thầm lặng từ Vua Lửa rằng: những cảm xúc và kinh nghiệm mà ta trải qua, thực chất chỉ là một cỗ máy được lập trình sẵn, vận hành tự động, để linh hồn có thể nhập vai và sống trọn vẹn trong thế giới vật lý này. Người ác sẽ có cảm xúc và tính cách thế nào, người thiện biểu lộ ra sao, người yếu đuối sẽ phản ứng thế nào, anh hùng sẽ làm điều gì. Có lẽ tất cả đều đã được tính toán và sắp đặt từ trước, như những con rối vận hành trong một guồng máy lớn mang tên số phận.
Tuy nhiên, trong vô vàn lần tái sinh của linh hồn, những cảm xúc và kinh nghiệm ấy cũng chỉ như một mảnh vải trang trí thêm sắc màu cho chiếc áo choàng nhân thế làm cho mỗi lần nhập vai trở nên sống động, nhưng không thật sự ảnh hưởng đến bản thể sâu thẳm. Khi một người chạm được tới cốt lõi linh hồn mình, mọi cảm xúc từng khống chế họ: nỗi giận, niềm vui, sợ hãi hay đắm say đều tan biến như sương mù tan trong nắng sớm. Không phải vì chúng không có thật, mà vì chúng chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cái vô biên mà linh hồn thật sự là.
 
Màu xanh còn xuất hiện trên đôi giày mà người đàn ông đang đi như một biểu tượng rằng: cảm xúc chính là phương tiện để linh hồn bước đi và mở rộng trải nghiệm tại cõi vật lý. Nhưng không phải là đích đến.
Bởi mục đích thực sự của linh hồn khi đến Trái Đất chưa từng là để dệt thêm những mảnh cảm xúc dù sống động, đẹp đẽ hay đầy tổn thương. Mà là để mở rộng ngọn Lửa, để làm lớn mạnh phần Sinh Hồn gốc rễ: ngọn lửa bất diệt đã bừng cháy từ thuở khởi nguyên và vẫn đang rực sáng ngay cả khi linh hồn đi qua dông bão của kiếp người.
Tấm áo trong mà King of Wands khoác kéo dài từ cổ phủ xuống tới mặt đất mang màu đỏ rực, như một ngọn lửa không ngừng bùng cháy bên trong thân thể hữu hình, nhắc nhớ rằng: dù hình tướng có thể thay đổi qua hàng nghìn kiếp, thì ngọn lửa sinh khí ấy vẫn luôn là cốt lõi bất biến.
 
Mọi tạo vật – kể cả những thành quả tuyệt mỹ nhất của ý tưởng sáng tạo rốt cuộc cũng chỉ là phương tiện để linh hồn va chạm, trải nghiệm, trưởng thành và thức tỉnh, chứ chưa bao giờ là mục tiêu tối hậu trong hành trình trải nghiệm Trái Đất.
Bởi mọi sự sở hữu rồi cũng sẽ tan vào hư vô, chỉ còn lại những rung động mà linh hồn từng trải qua, những bài học mà nó khắc ghi và ngọn lửa bên trong đã được thắp sáng thêm một chút qua mỗi lần hiện thân giữa cõi người.
 
Vị Vua ngồi trên một bệ đỡ nâu trầm, có thể làm từ gỗ hoặc từ chính đất. không còn là ngai vàng cao ngạo, không cần vách đá cẩm thạch. Tấm tựa sau lưng mang sắc vàng đất, khắc lên đó hình sư tử và thằn lằn – hai biểu tượng tưởng như trái ngược, một thuộc về đỉnh chuỗi thức ăn, một thuộc về gốc rễ sinh tồn, là sinh vật nhỏ bé dễ trở thành thức ăn cho kẻ khác. Thế nhưng trong cái nhìn của người đã hiểu về bản chất của sự sống, chúng không hề mâu thuẫn. Cả sư tử và thằn lằn đều chỉ là những biểu lộ khác nhau của ngọn Lửa sinh lực – dòng sống mà Đấng Tạo Hóa rót xuống Trái Đất qua muôn hình vạn trạng. Một kẻ mạnh, một kẻ yếu, một kẻ săn mồi, một kẻ sinh tồn bất diệt, tất cả chỉ là các vai diễn, là các mắt xích được sắp đặt trong một vòng luân chuyển lớn hơn, để duy trì sự vận động thiêng liêng của sự sống.
 
Người đàn ông ấy – vị Vua của Lửa hiểu rõ sự hiện diện của cả kẻ thao túng và sinh vật yếu đuối. Nhưng ông đặt tất cả những điều đó ra phía sau lưng mình, như một bức tranh sống động của tạo hóa mà ông đã thấu suốt. Ông không phán xét ai, không cố thay đổi ai. Bởi ông hiểu rằng, ai cũng đang sống đúng vị trí của mình trong vòng đời của họ giữa đất trời.
Còn trước mắt ông lúc này chỉ là một con tắc kè sa mạc nhỏ bé đang hiện diện ngay bên chân, hòa mình vào mặt đất, không gồng mình lên để trở thành bất cứ điều gì khác. Hình ảnh ấy nói lên một sự thật sâu thẳm: càng minh triết, càng nhiều trải nghiệm, con người càng trở nên khiêm nhường. Họ càng sống giản dị, chân chất, càng buông bớt nhu cầu trở thành ai đó và lặng lẽ chấp nhận rằng mình chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng thể bao la của tự nhiên và sự sống.
 
King of Wands, sau cùng, cũng nhận ra một điều: tất cả mọi người kể cả những kẻ từng tưởng rằng mình nắm quyền kiểm soát rốt cuộc cũng chỉ là con mồi trong vòng luân hồi vô tận này. Không ai ở ngoài cuộc chơi. Không ai đứng trên đỉnh. Tất cả đều đang đi qua vòng quay sinh tử như những đốm lửa nhỏ được ban cho sự sống, để rồi sớm muộn cũng được gọi trở về với Lửa nguồn.
King of Wands là cấp độ mà con người ngừng theo đuổi ánh sáng, bởi họ nhận ra chính mình là ánh sáng. Họ không cần cố gắng để tạo ra thêm điều gì nữa mà chỉ cần duy trì mối kết nối trong sạch với sinh lực, thế là đủ để mọi thứ được sinh ra đúng thời điểm.
 
Khác với nữ hoàng – người cắm gậy trên mặt đá và giữ hoa hướng dương trong tay. King of Wands cắm gậy xuống đất, không cầm gì ở tay còn lại, nhưng bàn tay ấy vẫn nắm lại như thể ý chí mục tiêu sống đã được nội hóa, không còn cần biểu hiện ra ngoài. Cử chỉ tay trái tưởng như đang tựa vào một thành ghế không tồn tại. Cho thấy dù không có điểm tựa bên ngoài nhưng vẫn tồn tại một sự tự nâng đỡ từ bên trong – một nguồn Lửa nội tâm vô cùng mạnh mẽ.
Không còn biểu tượng của quyền lực cưỡng chế như mèo đen, hay bông hướng dương để điều hướng hành vi người khác. Nếu Nữ hoàng Gậy với tham vọng nắm giữ quyền lực và thông qua kinh nghiệm sống để thao túng tâm lý kẻ khác thì Vua Lửa không còn khát khao kiểm soát sinh lực của bất kỳ ai, bởi họ đã có sự phong phú thật sự từ bên trong chính mình. Ông vô cùng tự tin, hào phóng và kỷ luật. Ông tắm trong dòng sinh lực, thay vì tìm cách sở hữu nó. Và chính vì vậy, ông trở thành người có ảnh hưởng sâu sắc không cần quyền lực bên ngoài, mà được tín nhiệm từ sự hiện diện bên trong.
 
Mái tóc đỏ, trang phục đỏ, nền đất nâu đỏ, bệ ngồi nâu vàng, cây gậy cắm thẳng vào đất, tất cả đều cho thấy một sự trở về hoàn toàn với Đất Mẹ. Sinh khí không còn đến từ tư duy, ý chí, hay thành tựu mà đến từ sự sống chân thực, khi con người sống thuận theo tự nhiên, thực tế, ít nghĩ suy, buông bỏ cái tôi, và hòa vào nhịp điệu của đất trời.
Không còn màu trắng – màu của ý chí, của cái tôi từng vùng vẫy để được nhìn nhận. Vương miện giờ chỉ còn lại vàng thuần khiết không còn pha trộn với sắc xanh lam, màu của lý trí, của hệ thống tư duy, hay những triết lý cá nhân từng được dùng để lý giải thế giới, để đo lường đạo đức, để khẳng định giá trị và vị thế bản thân.
 
Khi thuận theo dòng, con người không còn cần đến cái tôi để tự vệ, không còn cần ý chí để điều khiển phương hướng, hay quyền lực để xác lập sự tồn tại. Họ tự cảm thấy mình đã đầy đủ và giàu có không còn mong cầu sự bình an hay phước lành từ bất kỳ điện thờ nào. Không còn kim tự tháp trong khung hình, không còn những biểu tượng nhân tạo của sự thịnh vượng được dựng lên để tôn sùng hoặc níu giữ. Bởi người này không còn đi tìm điều gì ở bên ngoài, họ đã buông nhu cầu tìm kiếm quyền lực, sự sở hữu vật chất. Và khi không còn trông đợi sự bảo đảm từ bất kỳ thực thể nào khác, họ trở nên không thể bị thao túng – không còn là con rối trong các hệ thống niềm tin hay trò chơi tư tưởng. Họ tin tưởng vào bản thân như là tin tưởng vào Thượng Đế.
 
Họ là người thầy không cần học trò.
Là người dẫn đường không cần tiếng vỗ tay.
Là người giữ đạo mà không cần đền thờ.
Vị vua đích thực không cai trị bằng luật mà bằng sự minh triết khiến người khác tự soi sáng chính mình.
Họ không tìm kiếm thêm quyền lực, nhưng lại được tin tưởng. Không cần cố nói cho đúng, nhưng lời họ nói lại mang trọng lượng lớn. Không cần đứng trên bục cao nhưng vẫn được gọi là người thầy, là người giữ luật, là người chỉ đường.
Bởi chính sự hiện diện của họ là kim chỉ nam, không cần phải giảng giải bằng bất kỳ lý luận nào.
 
Tarot Origin – May mystic!
Chia sẻ bài viết